hôm nay là thứ bảy.
đã thành thông lệ, mỗi cuối tuần, mình sẽ đi xuống nhà bà chơi, tiện thể gặp hai anh chị họ của mình ở đấy. vào mỗi thứ bảy, con cháu của bà thường hay xuống nhà bà chơi, bà sẽ nấu rất nhiều đồ ăn ngon. hôm nay mình đã không ăn gì từ sáng, xuyên qua trưa, sắp không chịu nổi nữa thì chạy được kịp đến nhà bà, và có một bát phở đầy thịt chờ mình. mình thích những cuối tuần như thế, dù phải đi bộ mười lăm phút ra bến xe, bắt xe buýt rồi ngồi trên đó khoảng hai mươi phút, rồi lại đi bộ năm phút vào nhà bà. có khi còn lâu hơn, nếu mình trễ chuyến. chuyện như cơm bữa. xe buýt ở đây đúng giờ đến đáng sợ. sau đó mất từng đấy thời gian để trở về nhà. mình thích như vậy, nó kéo mình ra khỏi cái vòng tròn luẩn quẩn những ngày khác trong tuần. mình nghĩ vậy, len lén. đôi khi mình cần phải thoát mình ra khỏi cái vòng xoáy này.
để rồi lại cuốn vào một tâm bão khác.
tối hôm nay là một buổi đầy sương.
anh họ đi cạnh, bảo trông giống phim kinh dị nhỉ. chị gái đi bên cạnh, bâng quơ hát lion heart. bảo rằng như thế sẽ không thấy kinh dị nữa. mình chỉ cười.
vì muốn đi cùng hai người anh chị ra bến tàu, mình đã muộn xe. một lần nữa. chờ suốt nửa tiếng ở trạm bus. lúc lên xe, người tài xế khẽ terve, chào mình một cái. đổi chuyến một lần nữa. mất sáu phút. chân lạnh cóng. tháng tư ban ngày thật nóng như tối lại lạnh lẽo thế này. ngước nhìn sang bên cạnh ở trạm chờ, hai cô gái đang tíu tít trò chuyện với nhau. dù sao thì họ cũng có hai người, tôi thì chỉ có một mình. chờ một lúc, xe mười sáu đến. tài xế lần này chào, hei, lúc tôi bấm thẻ travel card của mình, thì lại một câu kiitos, cảm ơn. cũng chẳng hiểu sao lại cảm ơn tôi. người phần lan lúc nào cũng lạnh lùng, ít nói, nhưng tử tế. thành một thói quen, nếu bạn bước lên xe buýt, hãy ngồi ghế sát cạnh cửa sổ. bấm chuông trước một đoạn. xuống ở giữa xe. kiitos một cái. mỗi lần tôi nói cảm ơn, là toàn những lời thật lòng. muốn cảm ơn họ đã lái xe an toàn cho tôi và làm tròn bổn phận của mình như thế.
mấy hôm nay, khao khát được sống tốt lành của tôi rất mãnh liệt. tựa hồ như một cơn gió mát lành trong ngày hè. nghe hơi viển vông. chỉ là ngày hè của tôi quá nóng nực. một cơn gió hiếm hoi như thế thật sự làm lay động những sinh vật thuộc về mùa hạ của tôi.
hè thì vẫn nóng nực như thế.
lúc tôi dừng bus, có một người đàn ông xuất hiện ở phía xa. lúc tôi đi một lúc và quay đầu lại, người đó ung dung đứng giữa đường. trêu đùa một chiếc xe taxi. tôi thấy nực cười, không biết có hơi men nào trong đầu ông ta hay chưa. ở đất nước tôi, làm thế là toi đời từ lâu. còn ở đây, ô tô lúc nào cũng phải nhường người đi bộ. họ tự động dừng lại khi thấy tôi ở mép đường. bởi vậy, cái taxi kia mất kha khá thời gian với thằng cha điên rồ đấy, còn tôi thì đứng ở rất xa. rảo bước về nhà.
trên suốt dọc đường về nhà, điện thoại hết pin. không bắt được wifi. cái máy tính bảng của tôi chỉ lưu giữ một thứ duy nhất tôi có thể làm. đọc. cũng chỉ có một quyển sách duy nhất. đảo tường vy. an ni bảo bối.
tôi bắt đầu đọc nó được hai tháng, nhưng đọc rất ngắt quãng. đó là một cuốn sách kỳ lạ. ghi lại hành trình của một cô gái trung quốc du lịch men dọc việt nam, rồi những nơi chốn khác. quyển sách này, tôi đọc nó rất chậm. hà nội sài gòn huế hiện lên đẹp đẽ. xa lạ. lại rất thân quen. chúng rời rạc. những con chữ không ăn nhập gì cả. nhưng lại có mối duyên với nhau. cô gái trong trang sách vừa kiêu hãnh. vừa đơn côi. nhưng hài lòng vừa đủ. biết mình muốn gì. nhưng ký ức và nỗi buồn vẫn không vơi. suốt hành trình ấy, mọi thứ ngắt quãng. rồi lại tuôn trào.
tôi soi được mình trong những con chữ của an ni.
an ni, an ni. một cái tên đẹp. một tác giả có dấu ấn riêng biệt. khó phai.
lại nói đến tác giả, mấy hôm trước bạn bảo, có nhà xuất bản đồng ý bản thảo của tớ. bạn sắp in sách. mấy tháng trước còn nghĩ, chuyện này thật khó khăn. không thể. bạn bảo, tớ gửi bản thảo đi rất nhiều rồi. nhưng tôi nghĩ, chuyện ra một cuốn sách sao đơn giản thế được. thế và bạn làm được, khoe tôi. rộn rã. vui vẻ. tôi thầm ghen tị. cô gái tháng chín ở hà nội. tôi chưa từng gặp qua. mối lương duyên kì lạ nhất trên đời.
tối nay là một tối đầy sương. nhưng những thứ chẳng ăn nhập lại quay về.
lòng tôi là mối mớ tơ vò. tôi cần một người nắm tay.